Chỉ với một câu nói, Bạch Bối Ngôn miêu tả thành công cái thảm hoạ khủng khiếp nhất trong đời Tào Ngân Hạnh khiến cậu lúc này chỉ biết há hốc mồm câm nín. Chuyện đứt cầu chì hay thậm chí là chập đèn gây cháy xém một góc rèm cũng không đến nỗi khiến sự tình nghiêm trọng, nhưng hai ông tướng cả đời chỉ biết hưởng thụ được người ta cung phụng như Bạch thiếu gia và Dương công tử kia đụng vào mới khiến xôi hỏng bỏng không. Căn hộ trang hoàng xinh đẹp là thế thoáng chốc hoang tàn, nghe tả qua cũng khiến Tào Ngân Hạnh không dám tưởng tượng thêm.
Hà Thu Phong thu trọn biểu cảm đắt giá của Tào Ngân Hạnh vào tầm mắt, lo lắng hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Bối Ngôn tuy ăn nói hơi gợi đòn, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thích phá bĩnh người khác hay thích dựng chuyện gây chú ý. Vì vậy, chắc chắn phải là việc quan trọng hắn mới phải gọi điện cho Tào Ngân Hạnh dù đã được Dương Thiên Phong nháy đèn dặn dò không được làm phiền người ta tâm tình.
“Trong lúc dập lửa lan ra đống bù nhìn rơm thì lỡ tay huơ loạn làm ngã cái tủ phòng khách đè lên sập sô-pha rồi…”
“Ở nhà có biến.” Cậu vội trả lời y xong thì quay sang hỏi tiếp tình hình. “Rồi hai người xử lý thế nào?”
“Dập được lửa rồi.” Bạch Bối Ngôn thở dài. “Nhưng mà vì nháo quá nên bảo vệ khu nhà lên kiểm tra. Bọn tôi không phải chủ hộ nên thỉnh cậu về gấp.”
“… Tôi hiểu rồi, sẽ về ngay.” Nói rồi cúp máy.
Nhờ cuộc gọi kia mà Tào Ngân Hạnh cũng tỉnh táo lại, không bị thứ cảm xúc đang được chất cồn trong máu tháo xích khiến cho cậu nói thêm gì đó thiếu khôn khéo. Hẳn là có lý do nên Hà Thu Phong mới từng tuổi này bên cạnh không có một ai, thậm chí cậu còn không biết y có phải từng có một cuộc hôn nhân tan vỡ rồi hay không. Thật ra cậu vẫn phân vân giữa việc đó với việc y thích nam giới, vì trong quá trình tìm hiểu cậu cũng biết người trong giới nếu không có đôi thì cũng không lập gia đình khá nhiều. Tuy nhiên, suy xét kĩ thì dù có nhiệt thành đối với mảnh tình này, mà chưa biết được tâm ý người kia đối với loại quan hệ giữa người đồng giới ra sao đã vội vàng bày tỏ, thật sự quá mạo hiểm rồi. Rõ ràng cả hai còn chưa biết quá nhiều thứ của đối phương, tỏ tình bây giờ có phải qua loa quá rồi không? Sai một ly thì tình bạn cũng không thể giữ được, còn dám mơ tưởng gì đến lãng mạn. Không nghĩ đến thì thấy đơn giản, nhưng khi nghiêm túc tiếp cận thì việc chia sẻ với nhau mọi thứ thật sự là vấn đề nan giải, không phải có thể mở miệng ra hỏi thì liền được giải đáp hết, mà dẫn dắt thế nào để hỏi mấy chuyện tế nhị như xu hướng tính dục cũng phải thật tinh tế. Gặp đúng người chân chất hay nói thẳng đã dễ, chứ Hà Thu Phong còn có vẻ là người kín đáo, chưa chắc không vì phép lịch sự mà nói lời không thật lòng. Cổ nhân có câu “Rượu vào loạn tính” quả không sai. Mượn rượu tỏ tình cái gì chứ, chỉ toàn nói ra lời hàm hồ mà thôi.
Sau khi tóm tắt lại tình hình ở căn hộ cho Hà Thu Phong, Tào Ngân Hạnh dự định cả hai cùng trở về, nhưng y lại đề nghị mình tự đi mua bia và trở về sau. Dù trong lòng nghĩ rằng với mớ lộn xộn kia thì bọn họ cũng không còn tâm trạng nhậu nhẹt, nhưng nhận ra được y đang muốn tránh mặt mình, cậu đành đồng ý. Lần tấn công này quá dồn dập rồi, cũng chẳng thể hiện được chút đáng yêu nào mà Dương Thiên Phong vẫn luôn miệng nhắc nhở, Tào Ngân Hạnh không dám cố bám người nữa. Những tưởng đã có thể bước gần đến thế giới của người ấy thêm một xíu, hoá ra vẫn còn cách rất xa, vẫn chưa thể bước vào bên trong được chút nào. Chỉ mong Hà thúc thúc qua đêm nay tốt nhất nên quên hết mấy cái họ đã trao đổi đi, nếu không thì công sức tiến mấy bước của cậu trong năm tháng qua sẽ bị đẩy lùi không biết bao nhiêu bước.
Đợi khi dáng người xinh đẹp khuất khỏi tầm mắt, Hà Thu Phong mới để lộ ra tiếng thở dài thườn thượt cố nén từ nãy đến giờ. Y biết mình lỡ làm bầu không khí trở nên quá nặng nề, nhưng lời cứ tuông ra mà không kìm lại được. Đây có phải hậu quả của việc ít giao tiếp với nhân loại quá lâu rồi không? Mà, như vậy cũng tốt, có khi sau khi nhìn thấy được vẻ này của y rồi cậu lại có thể từ bỏ…
Ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mười lon bia, y còn mua riêng thêm cho mình hai lon, không về nhà vội mà lại ra một băng ghế gần đó, ngồi uống một mình. Vị đắng của bia so với cà phê có chút khác biệt, nhưng đều là vị mà y yêu thích. Đây là loại vị mà khi nuốt vào mới cảm nhận rõ nhất, vì nó được nhận biết bởi cuốn lưỡi, nếu chỉ liếm qua sẽ không cảm nhận rõ được. Nếu tình yêu có đủ mùi vị, chỉ khi yêu ai đó thật lòng mới cảm nhận được vị đắng của nó. Vui vẻ, ngọt ngào thì vừa nếm đã có thể tận hưởng, còn để đau lòng vì một người, phải yêu sâu sắc đến mức khi bị người đó tổn thương thì đau đớn, suy sụp đến thế nào. Hà Thu Phong chưa từng có cảm giác đó với ai cả. Từng cảm nắng nhiều người, hạnh phúc có, chua xót có, nhưng đến mức cảm thấy đau lòng thì chưa. Và y biết mình chưa yêu người đó đến thế. Một người đã trải đời được ba mươi lăm năm, dù chưa từng yêu đương nghiêm túc cũng biết qua được biểu hiện khi thích một người trên mức bạn bè. Y không phải ngu dốt đến mức không nhận ra được những tín hiệu rõ mồn một từ Tào Ngân Hạnh. Chỉ là khi hoàn toàn tỉnh táo, y luôn chủ động lảng tránh điều đó, làm trong vô thức, đến mức ngộ nhận cậu ta chỉ đơn thuần là thân mật như bạn bè với nhau. Nhấp một ngụm bia, y tự nghĩ rồi cười bản thân mình. Bạn bè nào lại thế được, nhỉ? Nhưng quan hệ giữa y và cậu, giữ như bạn bè chẳng phải tốt lắm rồi sao? Tình cảm đẹp như vậy, tại sao phải thay đổi nó chứ?
Chuyện hứng thú với một kiểu người trước nay chưa từng tiếp xúc rất dễ khiến nảy sinh những rung động lãng mạn, nhưng thường lại không kéo dài lâu. Đến khi cảm giác mới lạ mất đi rồi, chỉ để lại sự chán ghét vì cứ phải cố gắng duy trì những lời hứa lỡ nói ra lúc mới hẹn hò, như vậy chẳng khác nào giày vò bản thân, cũng làm tổn thương đối phương. Y có thể thấy rõ Tào Ngân Hạnh đối với mình có sự yêu thích bởi trước nay quanh cậu chỉ có người đồng trang lứa, tuổi trẻ có thể bồng bột và nhiệt huyết rất nhiều. Đột ngột gặp được ai đó trầm ổn, điềm tĩnh, giống như một cơn mưa rào tưới mát những ngày nắng gắt, đương nhiên sẽ nghĩ rằng cơn mưa ấy chính là điều tuyệt vời nhất bản thân được trải nghiệm. Sự vô vị của y lúc mới tiếp xúc có thể khiến người ta thấy hứng thú, nhưng bảo đảm lâu dần thì sẽ nhận ra đúng thật chỉ là nhàm chán mà thôi.
Về phía mình, quả thật y có cảm thấy rung động trước cậu, nhưng hình như gần với cảm giác ái mộ với điều gì đó xinh đẹp theo lý tưởng nhiều năm của bản thân hơn là tình yêu. Y còn sợ rằng mình chỉ thích Tào Ngân Hạnh vì cậu chính là mẫu người mà hồi còn trẻ tuổi y luôn muốn được yêu, được ở bên cạnh. Thậm chí, y còn không tin tưởng bản thân sẽ còn cảm giác đó một khi cậu không còn là một cậu trai trẻ tuổi xinh xắn như ấn tượng đầu tiên của y khi nhìn thấy cậu. Tào Ngân Hạnh sẽ phải trưởng thành hơn, hình mẫu của cậu không thể do y muốn thế nào là thành thế ấy được, mà nếu có, thì cũng không thể gọi là yêu chính con người cậu. Mang tư tưởng này trong đầu lúc bắt đầu một cuộc tình chẳng phải là quá nhẫn tâm với đối phương rồi hay sao?
Đối với những người trẻ tuổi, có lẽ một lần được yêu hết mình thì có chia tay cũng không hối hận, ngày tháng còn dài thì còn có thời gian để bắt đầu lại, tiếp tục trải nghiệm. Nhưng đi được một phần ba cuộc đời rồi, thì có lẽ người ta cũng cảm thấy mệt mỏi với chuyện đó, nhất là một kẻ sợ bị tổn thương còn chả thèm bắt đầu như Hà Thu Phong. Y quan niệm, nếu đã biết sẽ kết thúc, thì không cần phải bắt đầu để cảm thấy nuối tiếc. Nhiều người sẽ thấy rằng quan điểm này nực cười, mâu thuẫn, thậm chí còn ngu ngốc vô cùng, nhưng y nuôi dưỡng nó trong đầu với thời gian tính bằng năm, gốc rễ cũng bén sâu đến muốn nhổ lên thực sự rất khó.
Uống cạn hai lon bia, y thong thả đứng dậy trở về căn hộ, tâm trạng nặng nề cũng theo chất lỏng nổi bọt màu lúa mạch trôi xuống bụng, không còn trưng ra trên gương mặt đã xuất hiện dấu vết của thời gian.
Thực ra tửu lượng của Hà Thu Phong không tốt, chỉ là y say chậm nên có thể uống được nhiều hơn người không biết uống, và khi say rồi thì cũng không làm ra hành động quá khích nào khi mất tự chủ. Bằng chứng là những việc làm hay suy nghĩ tối qua, sáng hôm sau đều trở nên mơ mơ hồ hồ trong kí ức của y, còn di chứng sau cơn say thì bắt đầu hành hạ ngay khoảnh khắc vừa mở mắt ngủ dậy. Vì là cuối tuần nên y không đặt báo thức, lúc có thể tỉnh táo nhìn đồng hồ thì đã quá mười hai giờ trưa, cơn đau đầu thì vẫn còn dư âm khiến y không muốn động tay đi nấu món gì. Vớ lấy cặp kính, y lười nhác lê khỏi giường. Rời phòng được vài bước, tự nhiên phát hiện trên sô-pha của mình có cái gì đang nằm một cục, còn được đắp chăn cẩn thận. Quái? Trộm vào nhà mà còn ngủ quên hay sao?
Bất giác trở nên cảnh giác, Hà Thu Phong chầm chậm sang bếp, vội tóm lấy cái chảo đang úp trên chạn, rồi chầm chậm tiến lại gần sô-pha. Thân hình y dù sao cũng cao lớn, có bị tấn công cũng không phải không biết phản vệ lại. Đến lúc toàn bộ người nằm cuộn tròn trên ghế lọt vào tầm mắt, Kiểm sát Hà mới tá hoả tâm tinh hoá ra không phải là trộm, mà người này còn khiến y mất hồn hơn là trộm nữa. Một cục Tào Ngân Hạnh to đùng nằm ngủ say sưa trên đệm ghế, khoác trên người bộ đồ ngủ vải lụa hơi hở ra nơi ngực áo không chút phòng bị, còn chăn gối lạ hoắc hẳn là của cậu ta tự mang sang bị gạt tuỳ tiện rơi một nửa trên sàn. Cuối cùng tối qua Hà Thu Phong đã say tới mức độ nào mà mang cả con người ta vào nhà mình như vậy, liệu có lỡ làm nên chuyện gì có lỗi rồi không?!
Y thất kinh đến suýt rơi cả chảo, tự nhiên lúc này mớ chén lẫn nồi trên chạn vì lúc rút chảo hấp tấp nên lệch vị trí, bây giờ xô động với nhau vang lên một tiếng rõ to.
Tiếng động đủ để làm Tào Ngân Hạnh vốn cũng đã ngủ chán chê thức giấc. Cậu he hé đôi mắt nấp dưới hàng mi lười biếng, chỉ vừa đủ nhìn mờ mờ dáng hình người trước mắt. “Hà thúc thúc?” Gọi một tiếng, giọng có chút nũng nịu đầy ngái ngủ.
“A, là tôi.” Hà Thu Phong lúng túng đáp lại, chỉ sợ cậu tưởng có người lạ tiếp cận sẽ hoảng lên. “Cậu… ngủ ở đây cả đêm qua sao?”
“Chú… không nhớ à?” Tào Ngân Hạnh nghe được người kia hỏi thì dụi mắt, cố gắng ngồi dậy. “Hôm qua nhà tôi tan hoang đầy mùi khói, thế nên đành sang ngủ nhờ một đêm. Là chú mời tôi mà.”
“Tôi… mời à?” Y xấu hổ ho nhẹ, đêm qua dũng khí của bản thân quả thật không nhỏ rồi, vẫn may mắn là không có làm nên chuyện gì kì quái. Một chút kí ức thoáng qua được gợi lại trong tâm trí, hình như quả thật là có chuyện này xảy ra, chỉ là tâm trạng của y sau khi từ bờ sông về cứ như lơ lửng giữa tầng không, không thể tập trung nổi. “Thất lễ quá, uống hơi nhiều nên…”
“Không sao, tôi cũng uống nhiều, giờ vẫn còn hơi đau đầu đây.” Uể oải vươn người một cái, cậu chợt nhận ra trên tay người đối diện đang cầm một cái chảo. “Chú… cầm chảo làm gì vậy?”
“A! Tôi… Tôi đang định hỏi cậu ăn trứng chiên và bánh mì nướng cho bữa sáng không ấy mà.” Cái cớ Hà Thu Phong nghĩ được lúc này đã là rất nhanh so với kĩ năng giao tiếp của y, tuy nhiên hai phần gượng ép hai phần tấu hài, ai lại mang chảo ra hỏi câu đấy bao giờ.
Tào Ngân Hạnh bật cười. “Giờ còn là ăn sáng sao?” Không nhìn đồng hồ cũng biết cậu đã ngủ rất lâu rồi, nắng bên ngoài cũng gắt gỏng chiếu xuyên qua khung cửa sổ gần đó, thắp sáng gian phòng.
“À ừ…” Hà Thu Phong nhất thời á khẩu, không biết đáp lại thế nào, chỉ biết xấu hổ giấu cái chảo khỏi tầm mắt người đối diện. Y thà bị thế này còn hơn để cậu biết mình định dùng nó làm vũ khí.
“Thôi không trêu chú làm gì, hình như chú cũng mới ngủ dậy.” Tóc tai Hà Thu Phong lúc này rối bời, trên khoé mắt còn có một chút ghèn, áo ngủ thì hơi xộc xệch. “Chà, bình thường tôi gặp chú đều có bộ dạng chỉnh chu, làm tôi còn tưởng lúc ngủ dậy cũng sẽ đặc biệt khác người. Có điều, tôi nhìn chú lúc này cảm thấy rất có phong vị.”
Dĩ nhiên với người thường ngày luôn chải chuốt nghiêm cẩn, thi thoảng bày ra dáng vẻ tuỳ tiện sẽ tạo hiệu ứng tương phản, sức hút cũng theo đó mà tăng, ngược lại cũng vậy. Sau tối qua, Tào Ngân Hạnh cũng không vì mất cơ hội bày tỏ mà trở nên rụt rè chút nào.
“Hôm nay cậu đặc biệt nói nhiều nhỉ.” Buông câu nhận xét không nhạt không mặn, y trở vào bếp cất chảo, tâm trạng phức tạp vô cùng.
“Vậy chú chiên trứng cho tôi ăn trưa nhé?” Tào Ngân Hạnh biết điều đổi chủ đề, giở giọng ngọt ngào.
“Không.” Thế mà lại bị phũ không thương tiếc, chả biết có phải vì đau đầu hay không mà Hà Thu Phong chẳng còn đối xử đặc biệt với cậu nữa, cứ áp biểu hiện thường ngày của mình đối với người khác luôn. “Cậu tự đi mà gọi cơm, tôi mệt rồi.”
“Ơ?”
Sau khi đi tắm trở ra, thấy Tào Ngân Hạnh vẫn ngồi trên ghế nhà mình nghịch điện thoại, Hà Thu Phong không khỏi cau mày. “Sao cậu còn ở đây?”
Cậu dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn y với vẻ mặt ngây thơ vô tội. “Tôi chờ chú tắm xong mà đến lượt mình?”
“Phòng tắm nhà cậu đâu có cháy?” Y vừa lấy khăn lông lau tóc vừa xoay người vào bếp lấy nước uống, cổ họng khát khô từ lúc ngủ dậy đến giờ rồi.
“À ha…” Quả thật là bây giờ cậu mới nhận ra điều đó, hoàn toàn không có chủ ý gì kì lạ từ ban đầu, nhưng trong mắt y thì rõ là tên nhóc con này đang có ý gì khác.
“Tiểu Tào, có phải chuyện hôm qua cậu vẫn còn cần tôi nói rõ ra không? Tôi—“
“C-Có gì mà nói rõ với không rõ chứ.” Tào Ngân Hạnh bật dậy khỏi ghế. “Hôm qua chỉ là say rượu nói nhảm thôi. Tôi tưởng chú bảo không nhớ rõ.”
“Chúng ta hôm qua uống bia.” Hà Thu Phong bắt đúng cái hôm qua bị cậu trêu ghẹo mà vặn vẹo, xem ra tâm trạng xấu nên bao nhiêu bản năng của công việc kiểm sát viên cứ thế bộc lộ ra.
“Chú đáng sợ quá đi, thường ngày có nói nặng tôi bao giờ đâu. Chú hết thương tôi rồi.” Cậu vẫn cố làm nũng, chỉ là không ngờ lại khiến sắc mặt y u tối khó coi hơn trước.
“Vậy ra ý cậu là tôi vốn không nên dịu dàng với cậu, để cậu hiểu lầm chuyện gì sao?” Câu đùa của Tào Ngân Hạnh lại bị hiểu sai đi tầng nghĩa, không chỉ vậy hình như còn lái chệch đi chủ đề. “Hay là lời cậu nói thích vốn chỉ có thể áp dụng lên mặt dịu dàng của tôi, còn lúc này thì không thể chấp nhận được?”
“B-Bình tĩnh, H-Hà Thúc Thúc. Tôi, tôi xin lỗi. Tôi không hề có bất cứ ý nào mà chú nói cả, nhưng tôi sai rồi. Là tôi ăn nói hàm hồ, chú đừng giận, được không?” Bị thái độ này làm cho bối rối đến lắp bắp, vẻ tươi cười cũng vì vậy mà biến mất, chỉ còn lại một cậu nhóc mười chín tuổi hoang mang lạc lõng trước ánh mắt cự tuyệt của người kia. Mấy tháng qua ở bên nhau lâu như vậy khiến cậu quên mất thái độ có phần xéo xắt của y vào cái đêm đầu tiên họ biết đến nhau. Lời lẽ trong mảnh giấy đó, mới đúng là tính cách thường ngày của Hà Thu Phong.
“Tôi không giận, nhưng cậu nên biết tôi đối với mọi người không phải lúc nào cũng chỉ có ôn nhu. Tôi thật ra…” Y phát tiết xong, cũng có chút bình tĩnh lại, mới nhận ra mình đang gắt gỏng với cậu. Dĩ nhiên khi bực bội y cũng nói nhiều hơn bình thường rất nhiều, lời nào lời nấy đều đây vào tim người nghe, dù cố tình hay hữu ý. Gương mặt ngây ngô lúc này của cậu khiến lòng y chùng lại, không nói được hết câu, mà nói ra chẳng phải gián tiếp thừa nhận bản thân thực sự có cảm tình với cậu nên đối xử khác đi?
“Xin lỗi chú, là tôi sai. Tôi không phiền chú nữa, chú đừng ghét tôi.” Tào Ngân Hạnh vội vàng đứng dậy, ôm lấy chăn gối của mình thoái lui, ánh mắt vẫn lấm lét nhìn y. Không ngờ khoảng cách giữa sô-pha và bàn trà hơi hẹp, chân liền vấp trúng vạt chăn đang còn thòng trên đất, trượt ngã người về sau.
“Tiểu Tào!” Hà Thu Phong phản ứng mau lẹ, tuy nhiên chân trụ không vững nên chỉ có thể kéo người vào lòng mình để cả hai rơi xuống đệm ghế, tránh việc đập xuống sàn nhà.
Tào Ngân Hạnh kịp nghiêng mặt sang bên, nếu không chắc sẽ bị bờ ngực của người kia làm dập mũi. Đè lên như vậy cũng không khỏi cảm giác đau, chẳng như trong phim gì cả, cậu cảm thán, khẽ giãy giụa dưới thân người to lớn kia. “…—Ú… ặng…!” (Chú, nặng!) Cậu cố lấy tay đẩy y ra khỏi người mình.
“Xin lỗi!” Hà Thu Phong vôi vàng chồm dậy, hai tay chống bên đầu cậu, nhấc người lên. Lúc này cậu cũng nghiêng đầu qua, bốn mắt nhìn nhau mất một lúc.
Lý do y nhìn cậu lâu như vậy là vì ở khoảng cách gần, nhan sắc trời sinh khiến vạn người yêu thích của cậu như được phóng đại gấp mấy lần, khiến đầu óc bất giác mê muội. Đôi mắt đa tình nấp dưới mi cong dày, nốt ruồi lệ bên dưới mắt, cặp môi hồng hồng mềm mại, vầng trán cao cao được vài sợi tóc tơ còn rối sau khi ngủ dậy che phủ, sống mũi thẳng tắp cao cao. Nét đẹp tinh tế đến thế, không ngờ có thể được ngắm ở khoảng cách gần như này, Hà Thu Phong cảm thấy tim bắt đầu đập loạn nhịp. Thậm chí vẻ mặt hoang mang của cậu bây giờ cũng gợi thêm mấy phần đáng yêu, như một mảnh thanh xuân trong trẻo mà y chưa từng được nếm trải trong những năm đầu đời.
Cái này trong phim tình cảm thì cũng thành cảnh hôn nhau rồi đi, chỉ tiếc là tâm trạng của cả hai chẳng thích hợp để có thể thừa cơ hôn người kia trong tình huống này. Hà Thu Phong thì lạc lõng, còn Tào Ngân Hạnh thì sợ hãi. Cậu chưa từng bị người nào đè lên ở khoảng cách này, chưa kể là người đó hiện còn đang nhìn cậu chằm chằm với gương mặt có biểu cảm rất chi là… khó tả.
“Chú…” Nhỏ giọng kêu một tiếng, cậu lôi y trở về thực tại, nói xong nhận ra tim đang đập như sắp nhảy khỏi lồng ngực, hô hấp cũng khó khăn.
“…”
“Chú, tôi không thở được.”
“A.” Hà Thu Phong giật mình, vội vàng lùi về sau đứng lên, tay chân bối rối trở nên thừa thãi vô cùng, không biết phải giấu vào đâu. “Cậu không bị đập trúng đầu chứ?”
“Không.” Tào Ngân Hạnh đưa tay ôm ngực, cũng ngồi dậy, ánh mắt len lén liếc nhìn đầy hồi hộp. Vừa rồi tại sao chú lại nhìn mình lâu như vậy? Nếu mình không lên tiếng, liệu có gì xảy ra không? Tự nhiên cậu cảm thấy như bị doạ sợ, dù biết rõ ràng y chỉ muốn giúp mình khỏi ngã ngửa xuống sàn, nhưng biểu hiện sau đó quả có chút không phù hợp…
“Tôi giúp cậu thu dọn.” Y không nói thêm gì về việc đó nữa, chỉ cúi người lấy tấm chăn của cậu, lẳng lặng xếp lại gọn gàng. Dáng vẻ trầm mặc này khiến y trông như người xa lạ cậu chưa từng tiếp xúc, làm cậu chợt nghĩ phải chăng trước đêm hôm đó họ đã từng lướt qua nhau không ít lần, nhưng vì bản thân cả hai vốn chả quan tâm đến ai khác nên không nhận ra nhau.
Mấy ngón tay còn hơi run giữ chặt áo ngủ, cậu chợt nhận ra hình như mình hiểu cảm giác của đối phương mấy khi bản thân thả thính hơi quá trớn rồi. Đột ngột tiếp cận ở khoảng cách gần sát, thì ra khi bị đặt vào thế bị động, ai cũng sẽ sinh ra cảm giác khó chịu, thậm chí là bài xích. Kể cả cậu hiện đang có tình cảm với y thì cũng không thoải mái được, hoặc là chính cậu chưa sẵn sàng cho quan hệ này. Trong một khoảnh khắc nông nỗi, cậu chợt nghĩ có phải do y là một người đàn ông mới khiến cậu tự dưng thấy vậy không, nhưng rồi chợt nhận ra mình từng hẹn hò với nam có, nữ có, chỉ là chưa từng thân mật với ai, có lẽ đó mới chính là lý do. Mạnh miệng như vậy, nhưng thế giới của cậu vẫn rất khép kín, tình cảm trước nay của cậu vẫn rất vô thực, rất lý tưởng hoá. Liệu khi bước vào thế giới của Hà thúc thúc rồi, cậu phải tập quen với những thứ trần tục này chăng? Đúng là để hiểu được người kia thực sự không chỉ đơn giản là tiếp xúc nhiều, bản thân chủ động thể hiện quan tâm thôi là chưa đủ, còn phải tìm cách khiến đối phương chủ động mở lòng với mình.
Chỉ biết là từ nay về sau, có lẽ không nên “tấn công” người ta dồn dập như trước nữa, cũng là để bản thân tự vấn xem mình có thực sự muốn quan hệ hiện tại tiến triển thành dạng khác hay không.
(Còn tiếp…)